“Du Lịch Chậm” 15 Ngày ở Buôn Ma Thuột

  Sau nhiều bài review về các chuyến đi hay lịch trình du lịch. Hôm nay sẽ chẳng có bí kíp hay địa điểm du lịch nào cụ thể. Đơn giản chỉ là những dòng tâm sự về hành trình “du lịch chậm” và tận hưởng cuộc sống.

Ý nghĩa của mỗi hành trình du lịch
  Sau mỗi chuyến hành trình đặt chân đến một vùng đất mới, không ít lần mình đã ra về với sự tiếc nuối và hụt hẫng. Mình tiếc vì những địa điểm mình chưa được ghé qua, mình tiếc vì ngoài những bức ảnh thì mình chẳng có gì. Mình không còn nhớ ấn tượng của mình về mảnh đất đó ra sao, cảm xúc của mình khi đó thế nào, tất cả trống rỗng. Và chuyến đi đến Buôn lần này, mình vô tình chậm lại, mình không vội vã đến “check-in” thật nhiều nơi, mình dành nhiều giờ đồng hồ cho một địa điểm. Chính sự chậm rãi đó đã giúp mình nhận ra việc “du lịch chậm” quan trọng như thế nào đối với mình.
  Mình đã ở Buôn 15 ngày nhưng chỉ có 3 ngày là mình thực sự ra ngoài và đi tới những địa điểm du lịch. Phần lớn thời gian còn lại mình dành để đi chợ, đi siêu thị, ở nhà nghỉ ngơi tận hưởng tiết trời Tây Nguyên và chiêm nghiệm về những gì mình đã trải qua ở mảnh đất này.
Buôn Ma Thuột - một điểm đáng đến và đáng nhớ
  Trái tim mình đã rung lên không ít lần và nước mắt mình trực trào rơi vì xúc động. Mình chỉ có thể cảm thấy những điều đó khi mình sống một cách thực sự ngay tại mỗi khoảnh khắc. Ở nơi đất khách quê người mà mình chẳng hề thấy xa lạ, sao con người ở đây lại có thể hào sảng và tốt bụng đến thế? Mình được gia đình anh chị quan tâm như những người thân trong gia đình, từ bữa ăn đến giấc ngủ. Mình nhận được sự giúp đỡ từ mọi nơi, khi mình hỏng xe trên đường và được người dân hỗ trợ, mình gặp anh grab đồng hương và may mắn được kết nối với anh hướng dẫn viên người bản địa vô cùng đặc biệt ở huyện Lắk. Gặp được những điều dễ thương đó lại càng khiến mình tin vào việc sống tử tế, khi mình tử tế thì mình cũng sẽ có duyên để gặp những điều tương tự.
  Mình đang được ở mảnh đất Tây Nguyên hùng vĩ mà trước đây mình chỉ được thấy trong báo đài và được nghe trong những câu hát. Mình dành nhiều giờ đồng hồ lang thang trong bảo tàng để nghiền ngẫm và ngắm nghía những hiện vật cổ được trưng bày ngay ngắn. Mình nhớ lại ngày đi học, môn Lịch Sử là nỗi sợ của mình vậy mà giờ đây mình lại có thể đứng chăm chú đọc từng dòng chú thích, từng câu chuyện về nền văn minh cà phê, về nếp sống, tục lệ của người đồng bào. Mỗi nơi mình ghé qua mình đều chậm lại để hoà mình vào nơi đó, để cảm nhận những gì diễn ra xung quanh mình.
Không chỉ đơn giản là du lịch…
  Mình đến Buôn vào đúng tháng sinh nhật, mình muốn đón tuổi 23 với những trải nghiệm mới. Mình đã dành trọn vẹn ngày sinh nhật của mình ở huyện Lắk, nơi có đồng bào người M’Nông sinh sống và quả thật rất may mắn cho mình khi đã có duyên gặp được anh Sol, một hướng dẫn viên bản địa tâm huyết. Anh luôn đau đáu trong lòng câu hỏi làm sao để lưu giữ những giá trị truyền thống của dân tộc, làm sao để giúp đỡ cho người đồng bào mình và làm sao để khách du lịch có những trải nghiệm tuyệt vời khi đặt chân đến mảnh đất này.
  Anh dẫn mình tới thác, tới rừng tới những nơi hoang sơ hùng vĩ. Anh hăng say kể cho mình những câu chuyện về đời sống người đồng bào và chia sẻ câu chuyện khởi nghiệp ngành du lịch của anh, anh bày tỏ sự ngưỡng mộ của anh đối với mình, vì mình cũng theo đuổi những giá trị tương tự. Chưa từng gặp gỡ nhưng chính sự chân thật, tình cảm và cởi mở của anh khiến cho mình cảm giác đã rất quen thuộc. Anh chở mình dạo quanh buôn làng, đi tới đâu mọi người cũng xởi lởi chào nhau bằng tiếng đồng bào, nghe thật gần gũi.
Để được gần gũi hơn với thiên nhiên
  Mình đã có nhiều chuyến đi trong năm, nhưng đây lần đầu tiên mình có cảm giác trọn vẹn đến như vậy. Trọn vẹn về cảm xúc vì mình biết rằng mình đã dùng tất cả các giác quan để lưu giữ những khoảnh khắc tuyệt vời đó.
  Thị giác để lưu giữ khung cảnh hùng vĩ; thính giác để lưu giữ âm thanh núi rừng; khứu giác để ngửi mùi cỏ cây hoa lá; vị giác để thưởng thức món ăn ngon; xúc giác để cảm nhận được sự mát lành của dòng nước suối lọt qua kẽ tay, ánh nắng mặt trời ấm áp và làn gió lớn mỗi khi chiều về; và hơn hết là mình có trái tim để cảm nhận tình người.
  Buôn có rất nhiều thứ để khám phá, có rất nhiều “checklist” được chia sẻ, nhưng mình không cố gắng phải đi cho hết, mình không muốn lấp đầy danh sách đó nhưng lại mang về một tâm hồn trống rỗng. Mình chỉ cố gắng đi để khi về mình cảm thấy trọn vẹn, để tâm hồn mình được đầy đặn và phong phú hơn. Lần này mình đã làm được điều đó.
  Hành trình ở Buôn của mình vẫn chưa kết thúc và mình sẽ tiếp tục khám phá Buôn theo cách của mình. Tuy chậm nhưng đủ đầy trọn vẹn.
Review đầy cảm xúc rất-khác-biệt của bạn Ngô Thanh Thúy