Tôi lạc giữa Lệ Giang vào một đêm trăng mùa thu năm ấy. Quá nửa khuya và phố cổ cũng đã bớt thưa thớt.
Những mái nhà cổ kính rêu phong, không khí tĩnh mịch của cổ trấn làm tôi đang ngỡ mình nhập vai nào đó của các các truyện ngắn Kim Dung.
Chầm chậm ở Cổ Thành, và những con hẻm vắng tôi như một lữ khách trong “Trung Nguyên Kiếm Khách”, một người lữ khách nay đây mai đó và xem mọi nơi là nhà.
Cre: Max Vũ