Tiến sâu hơn vào vùng lõi của cao nguyên đá, đi qua ngần ấy những núi non hùng vĩ, tôi mới thấm thía việc người ta nói “đá ở đây như có số phận, đá như có linh hồn”. Trẻ em sinh ra, núm ruột hồng được vùi vào trong đá, trai gái yêu nhau, tỏ tình bên bờ rào đá.
Dạo quanh Phó Bảng - ngôi làng bị bỏ quên mấy năm nay ở Hà Giang. Tôi mê cách các anh chị ấy tìm ra mấy nơi hay ho như này, để những hậu bối như tôi biết chỗ mà đi.
Tiếp tục di chuyển tiến vào vùng lõi của Cao nguyên đá Đồng Văn, chiêm ngưỡng những đặc điểm riêng biệt tạo nên vẻ đẹp kỳ vĩ của nơi này, tôi chẳng biết phải miêu tả ra sao, vì tôi chỉ biết mở mắt thật to để thu vào trong tầm mắt những cảnh đẹp mê hồn ấy. Đá xám nguyên cả một vùng, tôi cố gắng ngẩng cổ lên để nhìn xem nó cao bao nhiêu, nhưng thi thoảng lại bị thu hút màu sắc xanh đỏ của những người đàn ông, đàn bà đang còng lưng gùi đất từ những thung sâu đổ vào từng khe đá. Hà Giang thật là đẹp!
Cre: Le Thanh Hien