Trên cung đường mình xuống Tả Van, ngoài những triền đồi đầy lát cắt để làm du lịch thì khi đi sâu vào bản, men theo những con đường ngoằn ngoèo lên tận trên cao cuộc sống của người dân bản địa vẫn đủ bình yên. Một vài ngôi nhà còn vướng vất chút hoa đào, hoa ban và cả mận trắng trên cành, nắng ngọt lành rồi tắt dần phía chân đồi. Và ở đó có các gia đình, mỗi đứa trẻ và nhiều điều khắc khoải phía sau…
Nhìn từ trên cao phóng tầm mắt đi xa, bao quát cả một vùng bỗng thấy mình tự do. Mỗi lần về núi, về với cỏ cây mình đối với mình đều như lần đầu gặp gỡ. Và mỗi lần như thế mình lại thấy mình được đi về nơi có gió, để chữa lành và được… trở về.
Cre: Huyền Huyền