Măng Đen, không bao giờ trở nên giống như Đà Lạt, nó sẽ mãi là thị tứ buồn bã, liêu trai chìm vào trong cái lạnh bàng bạc quanh năm, dưới tán thông vi vu trước gió, trong con ngõ nhỏ nép mình vào lớp sương mờ ảo chập chùng của miền núi đồi cao nguyên xa vắng.
“Thông đang reo dưới đồi. Anh ước mơ một căn nhà có khói um lên trên đỉnh. Trong đó có một hạnh phúc vừa đủ để người này nương vào người kia..”
Cre: Nguyễn Trọng Cung