Mình đã thẫn thờ tự hỏi mình có đang stress không? Sao đứng trước cánh cổng chùa, hít thở không khí, lắng nghe âm thanh ấy mình lại thấy được vỗ về đến thế.
Dù đã được chiêm ngưỡng hình ảnh về chùa trước đó nhiều rồi nhưng thực sự chẳng đủ đâu, chỉ khi lạc vào không gian ấy mình mới dám kết luận hai chữ “trọn vẹn” về mọi cái nhìn, cung bậc cảm xúc.
Những nơi mình từng đi qua, khi nuối tiếc mình chỉ dám nghĩ sẽ quay lại thêm một lần còn riêng với Địa Tạng Phi Lai, chắc là mình sẽ ghé thăm thường xuyên để cầu bình an, để tĩnh lặng và để nhìn lại chính mình.
Cre: Nguyễn Thu Hằng