Bản thân tôi là người con của biển Khánh Hoà, nên cũng không hào hứng khi nghe đến biển Cần Giờ. Ngược lại, không biết bãi biển duy nhất của Sài Gòn trông như nào và phần nhiều hơn là tò mò cung đường đến đó, mấy nay hot rần rần trên mạng.
Khánh Hoà của tôi có biển, đẹp nữa là đằng khác, nhưng khác ở chỗ Cần Giờ có rừng đước, Khánh Hoà thì không. Tôi không hề thất vọng, cung đường của Cần Giờ đẹp như con đường đi vào trái tim của mẹ thiên nhiên.
Ánh nắng ấm áp nhẹ nhẹ xuyên qua từng khóm cây thấm vào da thịt tôi, chậm lại. Tôi cảm nhận rõ cái se se mát mẻ từ trong rừng đước hai bên đường thở vào tôi. Nếu khẽ lắng tai nghe, thoáng nghe được tiếng chim reo hót, tiếng khỉ vui đùa vọng lại.
Dừng xe, nhìn sâu vào rừng đước, như một thế giới khác mở ra, những cây đước như mang trong mình một tính cách, cây cao cao, cây lại thấp, cây thẳng đuột, cây cong veo, nếu tìm được một nơi yên tĩnh, không chừng tôi có thể nghe bọn chúng trò chuyện. Bọn chúng như một đại gia đình với chung một ngôi nhà xanh. Không chỉ một màu xanh, Cần Giờ được điểm tô thêm những màu sắc sặc sỡ, hồng như đôi má của cô gái tuổi xuân - muồng anh đào, vàng rực như sức trai mười tám - muồng kim phượng.
Cre: Trịnh Khôi Nguyễn