“Côn Sơn suối chảy rì rầm
Ta nghe như tiếng đàn cầm bên tai…”
Hải Dương những ngày thu se lạnh. Theo chân bạn đi nhặt hạt dẻ, rồi men theo những con đường mòn nhỏ giữa rừng thông nhặt nắng. Mình ngồi trên đỉnh Côn Sơn, lắng tai nghe tiếng thì thầm của dòng suối đã khô khốc. Đưa tay với lấy một chùm vải khô đã quá mùa.
Bãi Rễ xanh thơm tho vàng ươm nắng, chùa Thanh Mai với cơ man nào là đại thụ và rừng trẩu đong đưa, đền Kiếp Bạc trơ gan nhìn những kiếp người rất bạc, và bến sông Thương nghiêng mình soi bóng hoàng hôn.
ảnh: Thảo Nguyên Lê Bùi